Đa - tên khoa học là Ficus, là loại cây được trồng rất phổ biến trong khuôn viên các di tích tín ngưỡng ở Việt Nam như đình, miếu,… là hình ảnh quen thuộc và thân thương đối với mọi người dân mà mỗi khi nhắc đến hoặc nhìn thấy nó ta lại nhớ về một làng quê êm ả thanh bình với giếng nước, sân đình và lũ trẻ đang nô đùa hớn hở.
Nằm cách Khu phố cổ Hội An khoảng 19km về phía đông, Cù Lao Chàm là cụm đảo mà ở đó cư dân sinh sống chủ yếu bằng nghề khai thác hải sản biển. Trên cụm đảo hiện có một số di tích liên quan đến văn hóa ngư nghiệp mà trong đó đặc biệt quan trọng là di tích lăng Ông Ngư. Di tích được Bộ Văn hoá và Thông tin nay là Bộ Văn hoá, Thể thao và Du lịch xếp hạng cấp quốc gia vào năm 2006.
Vào những ngày đầu mùa hè này, đâu đâu chúng ta cũng bắt gặp những cô, bà gánh đậu hủ, chè, xoa xoa …đi bán khắp nơi, dọc quanh con phố nhỏ nằm ven nhánh sông Thu Bồn chảy ra biển Cửa Đại, miệng luôn cất tiếng rao lãnh lót, vang xa giữa trưa hè: “Đậu hủ đây!...; Chè đây…!;Xa xa đây! Xa xa đây! Ai mua xa xa hông;…”.
Cây đa, giếng nước, sân đình đã trở thành hình ảnh quen thuộc của người dân Việt Nam. Đi đến đâu bạn cũng bắt gặp hình ảnh ấy. Với Hội An cũng vậy, có lẽ mỗi người dân không ai không biết đến cây Da Kèn, một cây đa to lớn nằm ngay đầu ấp Xuân Lâm. Nó được xem là biểu tượng một thời quá vãng mà bề dày lịch sử được viết bằng tán lá xanh rậm rạp tỏa bóng che mát một vùng rộng lớn ở Đô thị cổ Hội An.
Trước hết cần phải nói rằng khái niệm bảo tàng mà chúng tôi muốn dùng ở đây không chỉ là hình thức bảo tàng theo nghĩa “Cổ điển”- quen gọi như: Bảo tàng lịch sử, bảo tàng tự nhiên, bảo tàng mỹ thuật… là nơi lưu giữ, bảo quản, trưng bày, giới thiệu những tư liệu, hiện vật liên quan đến quá khứ, lịch sử tự nhiên, xã hội và con người tại các trụ sở/bảo tàng. Ở đây, bảo tàng được hiểu theo một khái niệm “mới” mở rộng, là nơi giữ gìn và phát huy giá trị di sản văn hóa, thiên nhiên ngay tại/trong môi trường sinh thái, nhân văn nơi chúng được sáng tạo ra và tiếp tục lưu truyền, không tách rời với đời sống của các cộng đồng dân cư. Hay trong một khái niệm cô đọng đó là “Bảo tàng sống”.
Nghề lợp ngói âm dương ở Hội An gắn liền với quá trình xây dựng nhà truyền thống và hiện nay nghề này đang có vai trò quan trọng trong sự nghiệp bảo tồn di tích kiến trúc ở Khu phố cổ Hội An - Di sản Văn hoá Thế giới. Chính vì vậy, chúng ta cần tìm hiểu sâu sắc về nghề này nhằm hiểu thêm được giá trị văn hoá của di sản nghề truyền thống Hội An đồng thời có thêm tư liệu để phục vụ cho công tác tu bổ di tích kiến trúc ở Hội An.
Cẩm Thanh là một xã vùng ven, nằm cách Trung tâm thành phố Hội An về phía đông khoảng 4km. Phía đông và phía bắc giáp với phường Cửa Đại bởi sông Ba Chươm, phía tây giáp với phường Cẩm Châu bởi sông Đò, phía nam giáp với xã Duy Nghĩa huyện Duy Xuyên bởi phần hạ lưu sông Thu Bồn trước khi chảy ra Cửa Đại.
Nguyễn Chí Trung Giám đốc Trung tâm QLBT Di tích Hội An Theo Luật Di sản Văn hóa (Việt Nam), tu bổ di tích là hoạt động nhằm tu sửa, gia cố, tôn tạo di tích. Và theo chúng tôi, nó cũng là hoạt động có ý nghĩa sống còn đến di tích trong cả chuỗi hoạt động bảo tồn di tích. Bởi muốn tu bổ thì phải hạ giải (tháo dỡ) cục bộ hay toàn bộ, rồi tháo bỏ hay thay thế, lắp dựng lại… cũng giống như việc “giải phẫu” trong y học. Vậy, nếu giải phẫu sai, không đúng nguyên tắc thì coi như đã “giết chết di tích”.